VINAMOBI.MOBIE.IN
- Tên khốn này, láo như con cáo.
- Ừ thì nó là cáo mờ.
- Đi, quay về tao đập chết nó ăn thịt luôn.
Lúc về đến cửa động, chợt thấy Đường Tam Tạng đang chạy ra.
- Bổn cũ soạn lại hả em? - Tiểu Bạch Long cười nhạt - chơi nó đi đại ca.
Dứt lời, Tiểu Bạch Long và Tôn Ngộ Không chạy tới, kẻ đấm người đá, mỗi người một đòn đánh cho Đường Tam Tạng nhừ tử.
Đường Tam Tạng chưa kịp hiểu chuyện gì đã bị đánh liên tục thì tối mắt tối mũi, chỉ biết ôm mặt chịu trận.
Tiểu Bạch Long đá mấy cái thì chợt kêu lên:
- Hình như là sư phụ đấy đạ ca ơi.
Tôn Ngộ Không kéo Tiểu Bạch Long lại gần:
- Lão ý chứ còn ai nữa.
- Thế sao anh lại đánh?
- Không nhân dịp này trả thù thì còn chờ đến bao giờ nữa?
Nói rồi Ngộ Không làm bộ sợ sệt quỳ xuống nói:
- COn không nhận ra sư phụ, chết thật.
- không phải tại con, tại ta - Đường Tam Tạng thều thào - chỉ tại ta đuổi con đi.
- Sao sư phụ lại ở đây? - Tiểu Bạch Long hỏi.
- Có một cô gái xin hồ ly tinh tha cho ta.
- hừ, con hồ ly bố láo này, phải luộc nó mới được.
Nói rồi Tôn Ngộ Không biến thành một con ruồi bay vào động.
* * *
Hồ ly tinh vào động thấy phu nhân mình đang nằm đó ủ rũ.
- What the metter, phu nhân?
- Lâu rồi mà chàng chẳng có quà cho người ta. THiếp tủi thân quá. - phu nhân thút thít.
- Muỗi, ta có 3 con @, 2 chiếc Mescedes mới cáu, em thích cái nào chứ chọn.
- Không thèm.
- Viên kim cương 7 Kara thì sao?
- Không muốn.
- Thế nàng muốn cái quái gì?
- Thiếp thấy một cái áo đuôi chồn rất hợp thời trang, chàng cho thiếp đi.
- Cái gì? Hồ ly tinh bọn ta không có đuôi thì chỉ còn nước die thôi.
- Chàng cho thiếp đi - phu nhân khóc rống lên - cho đi.
Hồ ly đau đầu quá bèn tháo đuôi của minh ra nói:
- Nhớ chơi xong trả luôn nhé.
Phu nhân cầm chiếc đuôi rồi khẹc khẹc:
- Chết mày rồi cáo ơi.
Dứt lời, Tôn Ngộ Không hiện nguyên hình, đập một phát chết tươi.
Phu nhân yêu quái chạy ra:
- Giải quyết xong chưa?
Tôn Ngộ Không cười:
- Ok, tặng phu nhân cái đuôi cáo này.
Phu nhân khóc rống lên:
- Sao mi lại giết nó? Nó là chồng ta cơ mà, nó chiều ta thế cơ mà.
Tôn Ngộ Không bị nước mắt, nước mũi của nàng văng tối tăm mặt mũi, không biết nói gì hơn.
Tôn Ngộ Không đưa phu nhân cáo đi bèn quay về, thấy Sa Tăng bà Bát Giới nằm hai đống dưới đất thì đá vào nói:
- Ham ăn ham uống lắm vào, chết chưa em?
Đường Tam Tạng nói:
- Cứu bọn nó đi, không thì lại phải gánh hành lý mệt lắm.
Tôn Ngộ Không nghe vậy thổi phù, đuổi hết virus Sard trên người hai người.
Nhưng ngài lại lấy dây xích cả hai lại.
Hồi 5: Thi tài
Trư Bát Giới kêu lên:
- Sư huynh, làm gì mà xích người ta như xích chó thế?
- Ta không xích chó, ta xích heo.
- Còn tôi có phải heo đâu - Sa Tăng kêu lên.
- Không phải heo thì là vô dụng.
Nói rồi 1.2.3 đi thôi.
Đi được nửa đường, Sa Tăng nháy mắt với Trư Bát Giới, cả 2 biến thành một con chuột nhỏ chạy vào ruộng.
Tôn Ngộ Không muốn đuổi theo nhưng không kịp.
Chạy được một lúc, Trư Bát Giới và Sa Tăng biến thành hai hòa thượng đi trên đường.
Đang đi, một công sai chạy tới hỏi:
- Hai ngươi là sư ở chùa nào?
- Vân du tứ phương thôi.
- Tức là sư bụi đời phải không?
Nói rồi choàng vào cổ họ hai cái gông to tướng.
- Kéo bọn nó vào đám khổ sai.
Cũng may Tôn Ngộ Không đi tới kịp lúc, không những ra tay giải cứu bọn họ còn đuổi luôn cả bọn lính canh đi, cứu đám hòa thượng đang bị xiềng xích.
Một hòa thượng mếu máo kể lại, thì ra nơi đây là Sa Trì Quốc, mấy năm trước, đất nước này hạn hán, hòa thượng tụng kinh gõ mõ thế nào không chẳng xi nhê gì, đột nhiên xuất hiện 3 đạo sĩ Lộc Lực Đại Tiên, Hổ Lực Đại Tiên, Dương Lực Đại Tiên, bọn họ vừa lên đàn thì trời đổ nước như vòi bơm từ đó quốc vương phong họ làm quốc sư, ra sức tru tăng diệt phật, hòa thượng trong nước đều bị biến thành culy, lao dịch.
Sáng sớm hôm sau, bốn thầy trò vào điện thì đã thấy ba tên đai tiên đứng đó, mắt hình viên đạn vừa thấy bốn thầy trò bước vào thì cãi nhau om tỏi, chẳng ai chịu nhường ai.
Đúng lúc đó, một thái giám chạy vào báo:
- Hoàng thượng, hiệp hội nông dân bê ngoài biểu tình đòi mưa, mong muốn ba vị quốc sư lên đàng làm phép.
- Ok, no star where - Lộc Lực đại tiên nói - có điều đưa bọn chúng đi chém hết chúng tôi mới làm được.
- Xời ơi, muỗi - Tôn Ngộ Không cười - làm mưa ta cũng làm được.
- Cống rãnh thì đừng sóng sánh với đại dương - Hổ lực Đại Tiên nói - ao mương đừng tương đương với hồ thủy điện, tưởng làm mưa dễ lắm hả em?
- Xời ơi, con giun xéo lắm cũng quằn, bọn ta lại chẳng phải con giun,bị bọn mi bức quá thì làm liều thôi.
- Mi dám cá không?
- Sợ gì không cá.
Đàn làm phép được lập lên.
Hổ lực đại tiên nói:
- Chúng tôi một tiếng trống kéo mây, hai tiếng trống gió nổi, ba tiếng sấm sét, bốn tiếng mưa rơi.
- Xời,chẳng model tí nào. - Tôn Ngộ Không cười.
- Im miệng để ta làm đã.
Nhưng kỳ lạ thay, bọn họ làm thế nào cũng chẳng có bất cứ hiệu ứng gì, thậm chí một gợn mây cũng không có.
Trư Bát Giới hỏi:
- Sao thế sư huynh?
- Ta đã chôm hết dụng cụ của bọn làm mưa rồi, hê hê, có làm phép đến sáng mai cũng chẳng xi nhê gì đâu.
- Đại sư huynh cáo thật.
Hồi lâu, Tôn Ngộ Không nói:
- Đến lượt ta rồi phải không?
Bốn thầy trò lên điện.
Tôn Ngộ Không lấy từ trong bọc ra một cái kèn, một cây đàn ghi ta điện, một bộ trống, một bộ micro nói:
- Chúng tôi làm mưa đây.
Hổ Lực đại tiên nói:
- Mi định biểu diễn tạp kĩ ở đây chắc?
- Biết thì thưa thốt, không biết dựa cột mà nghe nhé - Tôn Ngộ Không cười khẩy - cây kèn này sẽ thổi gió, ghi ta điện sẽ kéo mây, trống sẽ đánh sấm sét, còn micro sẽ tạo mưa.
cả bọn cười hô hố, Tôn Ngộ Không mặc kệ phân công:
- Sư phụ chơi bộ trống, Bát Giới, mi thổi kèn, Sa Tăng, gẩy ghita điện cho ta.
Tôn Ngộ Không bước ra nói vào micro:
- Hét loạn xạ ngậu lên thì chẳng có ý nghĩa gì cả, ban nhạc 4 thầy trò của chúng tôi xin trình bày tác phẩm Chiếc Khăn Gió Ấm, bà con cô bác thể thưởng thức trong lúc chờ trời mưa:
Hồi 5: Thi tài
Trư Bát Giới kêu lên:
- Sư huynh, làm gì mà xích người ta như xích chó thế?
- Ta không xích chó, ta xích heo.
- Còn tôi có phải heo đâu - Sa Tăng kêu lên.
- Không phải heo thì là vô dụng.
Nói rồi 1.2.3 đi thôi.
Đi được nửa đường, Sa Tăng nháy mắt với Trư Bát Giới, cả 2 biến thành một con chuột nhỏ chạy vào ruộng.
Tôn Ngộ Không muốn đuổi theo nhưng không kịp.
Chạy được một lúc, Trư Bát Giới và Sa Tăng biến thành hai hòa thượng đi trên đường.
Đang đi, một công sai chạy tới hỏi:
- Hai ngươi là sư ở chùa nào?
- Vân du tứ phương thôi.
- Tức là sư bụi đời phải không?
Nói rồi choàng vào cổ họ hai cái gông to tướng.
- Kéo bọn nó vào đám khổ sai.
Cũng may Tôn Ngộ Không đi tới kịp lúc, không những ra tay giải cứu bọn họ còn đuổi luôn cả bọn lính canh đi, cứu đám hòa thượng đang bị xiềng xích.
Một hòa thượng mếu máo kể lại, thì ra nơi đây là Sa Trì Quốc, mấy năm trước, đất nước này hạn hán, hòa thượng tụng kinh gõ mõ thế nào không chẳng xi nhê gì, đột nhiên xuất hiện 3 đạo sĩ Lộc Lực Đại Tiên, Hổ Lực Đại Tiên, Dương Lực Đại Tiên, bọn họ vừa lên đàn thì trời đổ nước như vòi bơm từ đó quốc vương phong họ làm quốc sư, ra sức tru tăng diệt phật, hòa thượng trong nước đều bị biến thành culy, lao dịch.
Sáng sớm hôm sau, bốn thầy trò vào điện thì đã thấy ba tên đai tiên đứng đó, mắt hình viên đạn vừa thấy bốn thầy trò bước vào thì cãi nhau om tỏi, chẳng ai chịu nhường ai.
Đúng lúc đó, một thái giám chạy vào báo:
- Hoàng thượng, hiệp hội nông dân bê ngoài biểu tình đòi mưa, mong muốn ba vị quốc sư lên đàng làm phép.
- Ok, no star where - Lộc Lực đại tiên nói - có điều đưa bọn chúng đi chém hết chúng tôi mới làm được.
- Xời ơi, muỗi - Tôn Ngộ Không cười - làm mưa ta cũng làm được.
- Cống rãnh thì đừng sóng sánh với đại dương - Hổ lực Đại Tiên nói - ao mương đừng tương đương với hồ thủy điện, tưởng làm mưa dễ lắm hả em?
- Xời ơi, con giun xéo lắm cũng quằn, bọn ta lại chẳng phải con giun,bị bọn mi bức quá thì làm liều thôi.
- Mi dám cá không?
- Sợ gì không cá.
Đàn làm phép được lập lên.
Hổ lực đại tiên nói:
- Chúng tôi một tiếng trống kéo mây, hai tiếng trống gió nổi, ba tiếng sấm sét, bốn tiếng mưa rơi.
- Xời,chẳng model tí nào. - Tôn Ngộ Không cười.
- Im miệng để ta làm đã.
Nhưng kỳ lạ thay, bọn họ làm thế nào cũng chẳng có bất cứ hiệu ứng gì, thậm chí một gợn mây cũng không có.
Trư Bát Giới hỏi:
- Sao thế sư huynh?
- Ta đã chôm hết dụng cụ của bọn làm mưa rồi, hê hê, có làm phép đến sáng mai cũng chẳng xi nhê gì đâu.
- Đại sư huynh cáo thật.
Hồi lâu, Tôn Ngộ Không nói:
- Đến lượt ta rồi phải không?
Bốn thầy trò lên điện.
Tôn Ngộ Không lấy từ trong bọc ra một cái kèn, một cây đàn ghi ta điện, một bộ trống, một bộ micro nói:
- Chúng tôi làm mưa đây.
Hổ Lực đại tiên nói:
- Mi định biểu diễn tạp kĩ ở đây chắc?
- Biết thì thưa thốt, không biết dựa cột mà nghe nhé - Tôn Ngộ Không cười khẩy - cây kèn này sẽ thổi gió, ghi ta điện sẽ kéo mây, trống sẽ đánh sấm sét, còn micro sẽ tạo mưa.
Doctiep phan 6
Dang boi:khackieu038
Ngay dang:20/12/2010